Video chi tiết về mẫu tượng Thánh Anton Padova cao 95cm, chất liệu composite của Tuongthoconggiao.com:
Câu chuyện về cuộc đời Thánh Anton Paudua:
Thánh Antôn Padua thường được gọi là “vị thánh hay làm phép lạ.” Ngài là linh mục dòng Phanxicô và là tiến sĩ Hội Thánh. Có lẽ, khi đọc những dòng này, bạn cũng từng nhận được ơn lạ nhờ lời chuyển cầu của Ngài. Dù suốt cuộc đời, Thánh Antôn đã làm rất nhiều phép lạ, nhưng Ngài luôn sống khiêm nhường, một lòng yêu mến Thiên Chúa, tôn kính Đức Mẹ và hết lòng thương yêu tha nhân. Chính sự khiêm nhượng và tình yêu lớn lao ấy đã làm nên những phép lạ của Ngài.
Tuổi thơ của Thánh Antôn
Antôn chào đời vào tháng 8 năm 1195 tại Lisbon, thủ đô Bồ Đào Nha. Cha mẹ Ngài là ông Matinô và bà Têrêsa, thuộc tầng lớp quý tộc, sống đạo hạnh và đặc biệt sùng kính Đức Mẹ. Từ khi Antôn còn nhỏ, mẹ đã dạy cậu bé kêu cầu Danh Thánh Giêsu và Mẹ Maria, đồng thời thuộc lòng một kinh kính Đức Mẹ mà suốt đời cậu không quên.
Ngay từ nhỏ, Antôn đã tỏ ra ngoan ngoãn, không hay chạy nhảy vui đùa như những đứa trẻ khác. Cậu thích ở nhà với mẹ hoặc cùng mẹ đến nhà thờ. Khi mẹ quỳ cầu nguyện trước bàn thờ Đức Mẹ, cậu cũng chắp tay quỳ gối với dáng vẻ chăm chú như người lớn. Đến tuổi khôn lớn, Antôn đã quyết giữ mình trong sạch trọn đời theo gương Đức Mẹ. Cậu rất vui khi được cha mẹ giao tiền, gạo để giúp đỡ người nghèo.
Năm lên 10 tuổi, Antôn được gửi đến học tại nhà cha sở gần đó. Cậu không chỉ vượt trội về học vấn mà còn về nhân cách và lòng đạo đức. Antôn đặc biệt yêu thích các nghi thức phụng vụ, luôn sốt sắng khi giúp lễ và xông hương. Cậu được thầy yêu mến, bạn bè kính phục.
Tuy nhiên, ma quỷ căm ghét sự đạo đức của Antôn. Một lần, khi cậu đang cầu nguyện trước bàn thờ Đức Mẹ, quỷ hiện ra với hình thù đáng sợ, nhảy lên vai định bóp cổ cậu. Dù không thể thốt ra lời cầu cứu, Antôn đã dùng ngón tay vẽ dấu Thánh Giá lên bậc đá. Ngay lập tức, quỷ bỏ chạy, để lại dấu ấn Thánh Giá hằn sâu vào đá. Dấu tích ấy vẫn còn đến ngày nay và thu hút đông đảo khách hành hương đến kính viếng.
Con đường dâng hiến
Năm 15 tuổi, Antôn ngỏ ý muốn dâng mình cho Chúa trong đời tu. Gia đình phản đối vì cậu là con trai trưởng, có trách nhiệm nối dõi tông đường. Nhiều người khuyên cậu nên chờ thêm một thời gian để suy nghĩ kỹ hơn, có người lại chế giễu rằng cậu khờ dại khi từ bỏ tiền tài, danh vọng để theo con đường khắc khổ. Nhưng Antôn coi vinh hoa phú quý như phù vân và quyết chí chọn đời sống tu trì.
Một buổi sáng, cậu lặng lẽ rời nhà đến tu viện dòng Augustinô gần đó, xin được nhập dòng. Nhận thấy lòng thành của cậu, các bề trên đã đồng ý tiếp nhận. Tại đây, Antôn sống đời tu hành nề nếp, khiêm nhường, chăm chỉ không thua kém bất kỳ tu sĩ kỳ cựu nào. Bề trên sau đó đã sai cậu đến tu viện tại Coimbra để tiếp tục học tập. Nhờ trí tuệ sắc bén, Antôn nhanh chóng trở thành một tu sĩ xuất sắc về cả học vấn lẫn nhân đức.
Sau khi khấn dòng, Antôn được giao nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân. Dù công việc này vất vả, nhưng cậu rất yêu thích vì có cơ hội thực hành bác ái. Một lần, vào dịp lễ Giáng Sinh, vì bận giúp bệnh nhân nên cậu không thể tham dự Thánh Lễ chung với nhà dòng. Khi nghe tiếng chuông báo hiệu giờ truyền phép, cậu quỳ gối hướng về nhà thờ cầu nguyện. Đột nhiên, bức tường giữa phòng y tế và nhà thờ nứt ra, để lộ bàn thờ nơi Mình Thánh Chúa đang được nâng cao.
Dù nổi bật về trí tuệ, Antôn vẫn luôn khiêm tốn, chỉ nhận mình là kẻ vô dụng. Cậu dành thời gian giúp bếp, quét dọn và chăm sóc anh em đau yếu. Có lần, Antôn lấy chiếc áo choàng của mình đắp lên một bệnh nhân, và người này liền khỏi bệnh.
Năm 25 tuổi, Antôn vâng lời bề trên chịu chức linh mục.
Gia nhập dòng Phanxicô
Khi đang sống trong dòng Augustinô, một sự kiện đặc biệt đã khiến Antôn mong muốn gia nhập dòng Phanxicô. Một hôm, cậu gặp hai tu sĩ Phan Sinh nghèo khó đến xin ăn. Nhìn dáng vẻ khắc khổ của họ, cậu vô cùng cảm phục vì họ đang sống đúng theo tinh thần khó nghèo của Chúa Giêsu.
Cùng lúc đó, thi hài của năm tu sĩ Phan Sinh tử đạo tại Bắc Phi được rước về Bồ Đào Nha với nghi lễ long trọng. Nhiều người bệnh được chữa lành nhờ lời cầu bầu của các ngài. Điều này càng làm Antôn kính trọng và yêu mến tinh thần dòng Phanxicô.
Tuy nhiên, ý nghĩ bỏ dòng Augustinô khiến cậu băn khoăn vì sợ mang tiếng vô ơn. Cậu cầu nguyện tha thiết xin Chúa soi sáng. Một hôm, trong khi quỳ trước tượng Chúa chịu nạn, cậu được thị kiến thấy Thánh Phanxicô hiện ra, khuôn mặt sáng láng và nói:
“Hỡi Antôn, đừng lo lắng nữa. Chúa muốn con gia nhập dòng của cha. Cha sẽ là cha của con, và con sẽ là con của cha.”
Sau thị kiến ấy, Antôn tràn ngập niềm vui và quyết định gia nhập dòng Phanxicô. Ngày 1 tháng 4, cậu từ giã tu viện Augustinô, đến tu viện Phanxicô gần đó. Tại đây, cậu được nhận vào dòng, khoác tu phục Phanxicô và được đặt tên là Antôn (tên khai sinh của cậu là Phêđinăng).
SỰ CHUẨN BỊ CHO MỘT SỨ MẠNG TÔNG ĐỒ
Ban đầu, khi gia nhập dòng Phanxicô, thầy Antôn không được ai biết đến về tài năng và đức hạnh của mình. Thầy được giao những công việc đơn giản như rửa bát, quét dọn trong tu viện. Tuy nhiên, khát khao dấn thân cho sứ vụ truyền giáo vẫn luôn bùng cháy trong lòng thầy. Chỉ vài tháng sau khi nhập dòng, thầy tình nguyện lên đường truyền giáo tại Bắc Phi cùng với thầy Philiphê. Nhưng khi vừa đặt chân đến nơi, thầy lâm bệnh nặng và phải nằm liệt giường suốt bốn tháng trời, không thể tham gia bất kỳ hoạt động nào.
Do bệnh tình không thuyên giảm, bề trên quyết định đưa thầy trở về tu viện tại Bồ Đào Nha để chữa trị. Tuy nhiên, trên hành trình trở về, con tàu chở thầy gặp bão lớn và bị trôi dạt vào đảo Sicilia (Ý). Từ đó, thầy Antôn không bao giờ có cơ hội trở lại quê hương.
Trên hòn đảo này, có một tu viện dòng Phanxicô mới thành lập với nhiều khó khăn, đặc biệt là thiếu nguồn nước ngọt. Các tu sĩ đã đào nhiều nơi trong vườn nhưng không tìm thấy nước. Chứng kiến điều đó, thầy Antôn thành tâm cầu nguyện rồi chỉ vào một vị trí trong vườn. Kỳ diệu thay, ngay khi đào xuống, các tu sĩ phát hiện một mạch nước ngọt trong lành. Cái giếng ấy về sau được gọi là “Giếng Thánh Antôn” và vẫn tồn tại đến ngày nay. Ngoài ra, thầy còn để lại một quả chuông, gọi là “Chuông Thánh Antôn”, thường được rung lên để cầu nguyện mỗi khi có giông bão.
Sau hơn một tháng dưỡng bệnh tại đây, thầy Antôn cùng thầy Philiphê đi bộ suốt mười ngày để đến Assisi tham dự Công đồng toàn dòng do Thánh Phanxicô chủ tọa. Khi Công đồng kết thúc, do sức khỏe còn yếu, thầy không được giao nhiệm vụ nào. Thầy rơi vào tình trạng bơ vơ, không biết phải đi đâu hay làm gì. Chính lúc ấy, cha Casianô – một bề trên trong dòng – đã đến gặp thầy và hỏi:
- Thầy đã nhận nhiệm vụ nào chưa?
- Thưa cha, chưa. – Thầy Antôn đáp.
- Thầy đã được thụ phong linh mục chưa?
- Thưa cha, rồi ạ.
- Vậy thầy có muốn đi cùng tôi không?
- Nếu đó là thánh ý Thiên Chúa, con xin vâng theo.
Thế là thầy Antôn theo chân cha Casianô về tu viện tại xứ Phêlixia. Tại đây, thầy tiếp tục đảm nhận công việc đơn giản như rửa bát, quét dọn, chăm sóc phòng ốc cho các tu sĩ. Tuy nhiên, thầy vẫn vui vẻ và tận tâm với mọi nhiệm vụ được giao. Được sự cho phép của bề trên, thầy còn dành chín tháng lên hang núi để ăn chay, cầu nguyện, sống cuộc đời ẩn dật giống như các vị thánh tu hành thời xưa. Chính khoảng thời gian này đã hun đúc cho thầy một đời sống tâm linh sâu sắc, chuẩn bị tinh thần để sau này bước vào sứ vụ rao giảng Tin Mừng.
NHÀ GIẢNG THUYẾT LỪNG DANH
Nhiều nhân vật vĩ đại trong lịch sử đã được phát hiện tài năng qua những sự kiện bất ngờ. Thánh Antôn cũng không phải ngoại lệ. Câu chuyện bắt đầu vào một ngày đặc biệt khi Đức Giám Mục thành Forli cử hành thánh lễ truyền chức linh mục cho các tu sĩ thuộc hai dòng Đa Minh và Phanxicô. Đông đảo bề trên các dòng đều có mặt, trong đó có cha Casianô và thầy Antôn.
Thông thường, Đức Giám Mục sẽ giảng một bài giảng long trọng trong buổi lễ này, nhưng hôm ấy ngài không được khỏe nên nhờ các bề trên thay mình giảng dạy. Tuy nhiên, do không ai chuẩn bị trước, mọi người đều từ chối. Lúc này, cha Casianô bất ngờ gọi tên thầy Antôn và truyền lệnh thầy phải lên giảng.
Ban đầu, thầy Antôn e ngại, vì từ khi vào dòng, thầy chưa từng giảng một bài nào trước đông đảo tu sĩ. Nhưng vì vâng lời bề trên, thầy miễn cưỡng bước lên tòa giảng. Các tu sĩ có mặt đều lo lắng cho thầy – một người chỉ quen với công việc quét dọn và rửa bát. Nhưng ngay khi thầy cất lời, tất cả đều kinh ngạc. Bài giảng của thầy về đề tài “Chúa Kitô đã vâng phục cho đến chết vì yêu thương nhân loại” cuốn hút toàn bộ thính giả. Lời lẽ của thầy mạnh mẽ, sâu sắc, dẫn chứng rõ ràng từ Thánh Kinh và giáo lý. Giọng nói của thầy truyền cảm, đầy nhiệt huyết, đánh động tâm hồn mọi người. Đức Giám Mục và tất cả cử tọa đều xúc động đến rơi nước mắt.

Sau sự kiện đó, dòng Phanxicô vui mừng vì đã phát hiện ra một nhà giảng thuyết tài ba. Cha Casianô lập tức ban bài sai cho thầy Antôn đi giảng khắp các vùng lân cận. Tin tức về tài hùng biện của thầy nhanh chóng lan rộng. Khi hay tin, Thánh Phanxicô vô cùng vui mừng, ngước mắt lên trời tạ ơn Chúa và nói: “Chúa đã ban cho chúng con một người xuất sắc.” Ngài liền ra lệnh cho thầy Antôn đảm nhận việc giảng dạy thần học cho các tu sĩ trong dòng.
Thầy vâng lời, bắt đầu công việc giảng dạy tại các tu viện Phanxicô ở Ý và Pháp. Nhưng Chúa không chỉ muốn thầy làm nhà giáo, mà còn muốn thầy trở thành một ngọn đèn chiếu sáng cho thế gian. Chẳng bao lâu sau, thánh Phanxicô sai thầy Antôn đi rao giảng khắp nước Ý và Pháp, kêu gọi những người lầm lạc quay về với Chúa. Trong suốt mười năm, từ khi 25 tuổi cho đến khi qua đời, thầy Antôn đã trở thành một nhà giảng thuyết lừng danh, với hàng vạn người kéo đến nghe thầy giảng mỗi lần.
Tài hùng biện thiên phú kết hợp với lòng đạo đức và ân sủng của Chúa đã giúp thầy cảm hóa vô số linh hồn. Hết thảy những ai từng nghe thầy giảng đều xúc động, có người bật khóc, có kẻ ăn năn hối cải, có người rối đạo quay về với Giáo Hội. Nhiều phép lạ cũng xảy ra qua lời cầu nguyện của thầy, càng làm cho danh tiếng của thầy lan rộng khắp nơi. Người đương thời gọi thầy là “Vị thánh hay làm phép lạ.”